Mỗi
khi ăn, bất kể là bữa chính hay phụ, trẻ em Pháp đều được yêu cầu ngồi vào bàn;
không được để thừa đồ ăn khi chưa được bố mẹ đồng ý.
Tiến sĩ ngôn ngữ Nguyên-Kan đã chia sẻ
về cách người Pháp dạy trẻ phép lịch sự.
Tôi sống hơn 10 năm ở Pháp.Những
tháng ngày học tập, trải nghiệm nuôi con ở nơi đây đã cho tôi nhiều quan sát,
bài học quý giá. Một trong những điều đặc biệt mà tôi học được là người Pháp rất
lịch thiệp, hòa nhã, không chỉ người lớn mà trẻ con cũng vậy.
Nếu gặp những đứa bé như vậy ở Việt Nam,
chúng ta thường nhận xét là trẻ ngoan ngoãn, nhưng tôi không thích dùng tính từ
này. Với tôi, đó là những cô bé cậu bé lịch sự, sớm được dạy dỗ và thực hành lối
sống lịch thiệp từ khi còn bé.
Coi trọng lời chào
Việt Nam ta thường có câuLời chào cao
hơn mâm cỗ, ý chỉ sự quan trọng của lời chào khi gặp mặt. Người Pháp cũng
vậy, thường chủ động chào trẻ con khi gặp mặt. Họ không bắt trẻ chào trước,
cũng không làm trẻ sợ bằng câu hỏi mang tính ép buộc như ở bên ta: “Đã
chào ông/bà/bác… hay chưa?”.
Việc chào hỏi diễn ra rất thuận tự nhiên
và không hề gượng ép. Vì thế, trẻ em Pháp không chỉ nhanh nhảu chào hỏi những
người quen biết mà chào cả bác lái xe mỗi khi bước lên xe buýt, chào cô bán
hàng khi bước vào cửa hàng. Thậm chí, kể cả khi vô tình chạm mắt người lạ, các
cháu cũng chào, mỉm cười rất lịch thiệp.
Cảm ơn và xin lỗi
Ngay từ khi tập nói, ngoài những từ đơn
giản như papa (ba), maman (mẹ), doudou (gấu bông), lolo (sữa), bobo (đau), trẻ
em Pháp được cha mẹ dạy nói cảm ơn và xin lỗi. Bài học này được cô giáo dạy trẻ
ngay từ buổi đầu học mẫu giáo.
Các cháu luôn miệng xin lỗi khi được người
khác giúp đỡ, hoặc cho tặng quà (cho dù đó là người thân nhất như ông bà hay
cha mẹ) và xin lỗi khi làm sai, hoặc đơn giản chỉ là lỡ quệt tay, dẫm chân vào
người khác. Mỗi khi các cháu quên chưa kịp nói, bố mẹ hoặc người thân thường nhắc
“chúng ta nói gì nhỉ?”.
chờ đợi
Tất nhiên trẻ con sẽ khó tránh khỏi những
lúc tranh giành đồ chơi với nhau, tuy nhiên phần lớn trẻ em Pháp biết kiên nhẫn
chờ đợi tới lượt của mình. Ví dụ khi ở sân chơi, muốn chơi bập bênh, trẻ sẽ biết
xếp hàng chờ tới lượt mình, chứ không tranh giành lẫn nhau.
Ở lớp mẫu giáo cũng vậy, khi cùng thích
chơi một món đồ, hai đứa trẻ sẽ thường tự thỏa thuận với nhau kiểu “bạn
chơi xong đến lượt tớ nhé” thay vì “chiến đấu” để có món đồ mình
thích.
Trẻ em được bố mẹ dạy chờ đợi khi lên xuống
xe buýt, khi ra vào thang máy. Ai rồi cũng sẽ đến lượt, không cần chen lấn xô đẩy
làm gì.
Có lẽ thói quen chờ đợi này trẻ học tập
được từ môi trường xung quanh, khi đi cùng bố mẹ. Ở bất kỳ nơi đâu, dù là quán
cà phê, hiệu sách, bến tàu hay siêu thị, trẻ sẽ luôn nhìn thấy những hàng dài
đang đứng chờ đợi để tới lượt.
Thói quen giữ cửa
Không chỉ người lớn mà trẻ em Pháp cũng
có thói quen giữ cửa cho người đi sau. Việc này thể hiện sự quan tâm đối với những
người đang đi phía sau mình, giúp họ tránh được việc bị cửa đập vào mặt, hoặc dễ
dàng bước qua cửa khi tay đang vướng víu mang nhiều đồ vật hoặc đẩy xe.
Kỹ năng này tưởng rằng rất đơn giản,
nhưng lại rất quan trọng mà trẻ em nên được dạy, nhất là trong thời đại có nhiều
nhà cao tầng và cửa kính như hiện nay.
Không làm ồn nơi công cộng
Các bố mẹ Pháp thường đưa con đi cùng tới
nhà hàng, phòng khám hay siêu thị. Ở những khu vực công cộng như thế, trẻ hầu hết
biết cách cư xử, ít khi có cảnh lăn khóc ăn vạ hay chạy nhảy lung tung gây ồn
ào mất trật tự.
Tất nhiên, để làm được điều này, chính
quyền và bố mẹ Pháp cũng có những bí quyết nhất định. Phòng khám hay các cơ
quan chính quyền thường có một khu vực riêng cho trẻ em. Tại chỗ này, các cháu
có bàn, ghế vừa độ tuổi. Trên bàn thường có sách, bút màu, giấy vẽ và một số đồ
chơi, như vậy các cháu không quá buồn chán mà làm ồn hay nghịch phá xung quanh.
Nhà hàng luôn có ghế dành cho trẻ em. Một
khi đã vào đây ngồi thì các bé sẽ không còn có thể chạy nhảy lung tung được nữa.
Tất nhiên, nếu ngồi lâu mà không có việc gì làm, trẻ sẽ buồn và la hét, vì thế
nhiều nhà hàng hoặc bố mẹ thường chuẩn bị sẵn những “bảo bối”. Đó đơn
giản chỉ là món đồ chơi nhỏ hoặc một hộp bút chì màu và tờ giấy vẽ.
Khi đi siêu thị, cách đơn giản nhất để
giữ các con không chạy nhảy lung tung là biến con thành “người đi chợ”,
hỏi xem con muốn mua gì cho bữa tối hôm nay, hoặc bữa sáng ngày mai, hoặc nhờ
con giúp bố mẹ chọn đồ. Các bé sẽ tự thấy mình quan trọng hẳn lên!
Trong bữa ăn
Trẻ em Pháp mỗi khi ăn, bất kể là bữa
chính hay phụ, đều được bố mẹ yêu cầu ngồi vào bàn. Ít khi có chuyện các cháu cầm
một bình sữa, một miếng bánh đi lang thang khắp nhà để ăn.
Trong bữa ăn, các bé phải ăn hết phần
trong đĩa của mình, không được để thừa khi chưa được bố mẹ đồng ý. Đối với phần
đồ ăn cuối cùng còn lại trên đĩa, trẻ cũng phải hỏi xem còn ai muốn ăn không,
lúc đó mới lấy vào đĩa của mình.